Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tổng Tài Thực Đáng Sợ


Phan_28

Chương 96: Làm cho cậu ta chết tâm đi

Hờ hững bước ra khỏi cửa lễ đường, hắn bấm dãy số của Lâm Hi Hi.

Tiếng tút tút kéo dài, có kết nối nhưng không ai tiếp.

Chết tiệt!

Do dự trong chốc lát, tỉ mỉ suy nghĩ một chút những nơi nàng có thể đi tới, Nguyễn Húc một bên tiếp tục gọi điện thoại, một bên tiến về phía xe, vội vàng khởi động xe hướng về phía nhà trọ công nhân. Coi như nàng đã quay về nhà trọ đi…. Chỉ mong là như thế!

Dìu nàng từ trong xe ra, cánh tay mảnh khảnh bám trụ cánh tay Tần Dịch Dương, vết xanh tím trên cẳng chân khiến nàng đi lại có chút khó khăn.

Lâm Hi Hi quay đầu lại nhìn thoáng qua ghế sau, di động chợt rung lên.

“Tần tiên sinh…” Cánh tay nhỏ bé lại bị bao vây bên trong vòng tay hắn, Lâm Hi Hi do dự kêu một tiếng.

Tần Dịch Dương quay đầu lại, quang cảnh xung quanh bãi đỗ xe tối tăm, khuôn mặt tuấn lãng của hắn lộ ra góc cạnh sắc bén.

“Di động của tôi lại kêu, ngài chờ tôi, tôi đi lấy một chút được không?” Nàng vừa nói vừa muốn thoát ra vòng tay hắn, lại không nghĩ tới hắn ôm chặt như vậy, đôi mi thanh tú của Lâm Hi Hi cau lại, khó hiểu nhìn hắn.

Ánh mắt lạnh lùng của Tần Dịch Dương liếc qua ghế sau, cánh tay hơi dùng sức, đem nàng kéo đến bên người.

“Đợi chút nữa tôi sẽ cầm tới cho em.” Hắn ôm chặt lưng nàng, không khỏi giải thích.

Lâm Hi Hi thở gấp, ánh mắt gương lên: “Thế nhưng … Tôi sợ là có việc gấp, là của Nguyễn Húc gọi tới.”

Đôi mắt Tần Dịch Dương lóe sáng, hạ mắt nhìn nàng, trên môi nổi lên một nụ cười, lãnh đạm mà không phân rõ cảm xúc.

“Em hẹn cậu ấy?”

Lâm Hi Hi nhìn ánh mắt hắn nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi chỉ muốn cảm ơn anh ấy ngày hôm nay đã giúp tôi.”

Độ cong trên môi Tần Dịch Dương tăng lên một chút, một cánh tay đem vòng eo nhỏ nhắn của nàng xốc lên. Ôm sát vào người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang hiện lên sự khẩn trương của nàng, tiếng nói du dương hơi lạnh lùng: “Phải vậy không? Đây là phương thức cảm ơn đàn ông của em, hay là cho hắn cơ hội tiếp cận em?”

Chính là Lâm Hi Hi nghe ra một chút châm chọc trong lời nói, không khỏi cắn môi, cánh môi đỏ bừng hằn ra một vệt trắng bệch.

Tần Dịch Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, quay qua chỗ khác cười nhạt, đem nàng ôm chặt vào người rời khỏi bãi đỗ xe.

“Nói cậu ta từ bỏ đi! Người đàn ông của em sẽ không thích thấy em lưỡng lự.”

Người đàn ông của nàng? Đung đưa bất định?

Lâm Hi Hi nhíu mày, muốn nhẹ giọng phản bác, thế nhưng bị hắn ôm có chút đau nhức, nàng lại không dám mở miệng. Người đàn ông này!

Sự nôn nóng trong lòng còn chưa tan, nàng không phải là người hay lỡ hẹn, nếu như đã đáp ứng chuyện tình của người khác, đổi ý cũng không có lời giải thích, đây đều không phải phong cách của Lâm Hi Hi nàng.

Về tới nhà trọ, nàng đã rất mệt, toàn thân đều đau nhức, nhất là vị trí thắt lưng. Đã trúng phải mấy cái đá, tuy rằng không có thương tổn đến xương sườn, thế nhưng đến bây giờ vẫn còn lâm râm đau.

Nàng cho rằng Tần Dịch Dương sẽ trở về, lại không nghĩ tới hắn trực tiếp đưa nàng tới trước cửa phòng nàng, trầm giọng nói: “Chìa khóa.”

Khuôn mặt thanh thấu nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi chưa giãn ra, bất mãn trong lòng, có chút đấu tranh cùng giãy dụa.

Cửa phòng đóng, nàng đột nhiên trầm mặc.

Cặp mi anh tuấn của Tần Dịch Dương cau lại, nhìn cô gái trong lòng: “Chìa khóa đâu?”

Lâm Hi Hi trong lòng hắn hơi khẩn trương, nhưng lại lắc nhẹ đầu, nhẹ giọng nói: “Ở bên trong túi xách, tiện tay để cùng một chỗ.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ngẩng lên, ánh mắt ngập nước vô tội nhìn hắn: “Là ngài không cho tôi cầm về.”

Trong giây phút này đây, ánh mắt nàng như sáng lung linh, ôn nhu mỹ lệ, lộ ra sự dè dặt, Tần Dịch Dương thấy vô cùng rõ ràng.

Bàn tay truyền đến một chút nóng bỏng, cô gái nhỏ này vĩnh viễn cũng không biết trong nháy mắt kia nàng có thể làm hắn tức giận.

Làn môi tuấn dật cong lên, lúc này đây không có hàm chứa ý châm chọc, chỉ còn nồng đậm sủng nịnh cùng yêu thương.

Lâm Hi Hi cũng không biết hắn cười cái gì, chỉ có thể dùng ánh mắt trong veo kiên trì nhìn hắn, không có một chút sợ hãi nào.

Tần Dịch Dương cúi đầu từ từ áp sát khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, có thể nghe được cả hơi thở, hắn cảm nhận được hơi thở ngọt ngào yếu ớt của nàng, cũng chăm chú dừng ở ánh mắt nàng: “Em đang tức giận.”

Lâm Hi Hi đang ngây ngốc, ngay sau đó khuôn mặt ửng hồng trí mạng.

Rất nhanh, nàng có thể tự cảm nhận được nhiệt độ trên mặt mình.

“Tôi… Không có.” Đầu lưỡi nàng cứng một lúc, nhanh chóng phủ nhận.

Tần Dịch Dương ôm chặt nàng sát vào người hắn, đôi mắt sáng lóe như sao đêm, ánh sáng ngọc ngà sáng lạn, nói không nên lời lúc này có bao nhiêu yêu thích nàng, nếu như không phải đang ở ngoài hành lang, hắn e rằng sẽ hôn nàng tới không còn khí lực, dày vò tới khi nàng cầu xin tha thứ mới thôi. Cả người Lâm Hi Hi ở trong lồng ngực to lớn của hắn có vẻ càng thêm nhỏ nhắn.

Nàng cũng có thể cảm nhận được một cỗ nóng rực đang lan tràn toàn thân.

Nàng có chút khẩn trương, ánh mắt trong veo không dám nháy, mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.

Người đàn ông này cho tới bây giờ luôn che giấu đi sự nguy hiểm của mình, thế nhưng hiện tại, hắn lại không chút nào che giấu cả.

“Cho rằng như vậy tôi không có biện pháp với em sao?” Tần Dịch Dương thấp giọng hỏi, thanh âm u ám đáng sợ.

Lâm Hi Hi cụp mắt, nhẹ nhàng cắn môi, cũng cảm giác được có cái gì đó buồn cười.

Khóe miệng cong lên, Tần Dịch Dương thò tay vào túi quần, móc ra chùm chìa khóa, ngón tay thon dài gạt gạt chính xác tìm được một chiếc khóa vừa khớp, cắm vào ổ khóa, xoay hai vòng, cửa “cạch” một tiếng mở ra.

“Ngài… Ngài có chìa khóa phòng của tôi?” Nàng nhanh tiếng hỏi.

Tần Dịch Dương thu hồi động tác ưu nhã, nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, tâm tình rất tốt, trầm giọng nói: “Đi vào.”

Nói xong hắn bước chân đi vào trong, dáng người cao ngất như là đi vào nhà hắn vậy, thành thạo mà hiểu biết, Lâm Hi Hi cả kinh đứng ngoài cửa, bàn tay to lớn của hắn nắm giữ cổ tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng đem nàng kéo vào trong.

“Ngài…” Lâm Hi Hi không cách nào diễn tả bằng lời những khiếp sợ trong lòng, trợn mắt há mồm mà nhìn Tần Dịch Dương cởi Âu phục mắc lên giá áo, tựa như chủ nhà, lại đem chìa khóa bỏ vào trong hộp gỗ trên giá.

“Tần tiên sinh, ngài làm sao … Làm sao lại có chìa khóa phòng của tôi?” Nàng nhịn không được lên tiếng hỏi.

Những điều này thật kinh khủng, từ khi nào thì hắn có được chìa khóa gian phòng của nàng? Nàng cho tới bây giờ cũng không biết phòng mình có người khác đột nhập kiểm tra.

Có lẽ nếu không có sự việc hiện tại phát sinh, khả năng nàng cũng không cho phép bất kỳ ai vào quan sát không gian cá nhân của nàng.

“Lúc giúp em xắp xếp phòng ở, tôi có lấy một cái, sau này sẽ có khả năng dùng đến, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.” Tần Dịch Dương nới lỏng cà-vạt, đi về phía nàng.

Hắn không e dè, đứng bên cạnh sofa nhìn về phía cô gái nhỏ với ánh mắt đề phòng kia.

“Đây là lần đầu tiên dùng.” Tần Dịch Dương kéo nàng ôm vào trong ngực, “Yên tâm, tôi không có ham mê rình mò.”

Nhận được lời giải thích của hắn, tảng đá trong ngực Lâm Hi Hi mới buông xuống, thế nhưng vẫn khiếp sợ như trước.

Chương 97: Dùng cả đời để trao đổi với hắn

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi chuyển trắng bạch, ở trong lòng hắn quên đi giãy dụa, tỉ mỉ suy nghĩ lại tất cả sự việc xảy ra từ khi đến nơi này.

Nàng xác định không có gì là không thoải mái, cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, Tần Dịch Dương cho đến bây giờ cũng không bất lịch sự mà tự tiện tiến vào gian phòng của nàng, phần lớn thời gian đều là nàng đi tìm sự giúp đỡ của bọn họ.

Thế nhưng!

Lâm Hi Hi không thể nói lên lời chỗ nào không đúng, nói chung, nàng rất muốn hỏi, người đàn ông này còn có những chuyện gì mà nàng ko biết?

“Còn có một số việc sau này sẽ nói cho em, mong rằng em vẫn cảm thấy hứng thú…” Tần Dịch Dương yêu thương mà ôm nàng, dựa vào một bên vai nhẹ giọng nói vào tai nàng.

Vì cảm thấy hứng thú với một người đàn ông, đó là dấu hiệu báo trước rằng đã yêu hắn rồi.

Nàng đang suy nghĩ cái gì, tựa hồ hắn đều có thể đoán ra.

Ở trong ngực hắn hơi ngẩng đầu lên, dừng ở đường nét tuấn tú của người đàn ông này, như là mê hoặc trí mạng phóng đại trước mặt, gần như vậy, gần đến mức giống như tất cả hồn vía đều bị hắn bắt đi vậy.

Tần Dịch Dương nở một nụ cười khiến kẻ khác xiêu hồn lạc phách, ám muội nói: “Thế nào? Thay đổi chủ ý sao? Cân nhắc muốn trở thành người phụ nữ của tôi?”

Lâm Hi Hi lúc này mới hoàn hồn.

Nàng vô cùng xấu hổ, lúc này rất mất mặt, đỏ mặt thoát ra vòng ôm của hắn, thậm chí có chút nôn nóng.

“Được rồi,” Tần Dịch Dương một lần nữa đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ giọng trấn an, “Đừng loạn, trên người em còn có vết thương.”

Thanh âm của hắn như là có ma lực, nàng thực sự an tĩnh bất động.

Tần Dịch Dương biết nàng đã mệt chết rồi, mặc kệ là tinh thần hay thân thể, chỉ có thể chống đỡ nói chuyện một hồi, rồi để nàng lẳng lặng mà dựa vào, cũng từ từ buông mọi đề phòng.

“Có phải rất mệt mỏi không? Lên giường nằm nghỉ một chút đi.” Hắn hôn nhẹ lên má nàng, ôm nàng đi vào phòng ngủ.

Lâm Hi Hi có một cảm giác rất kỳ lạ, phảng phất trở lại thời gian cùng Nhạc Phong yêu nhau, hắn cũng săn sóc như thế này, săn sóc đến mức như đang bảo vệ một thiên sứ hoàn mỹ trên thế giới này, hắn cho tới bây giờ cũng không nổi giận, cũng không trách cứ người, bộ dạng ôn nhu như nước khiến nàng an tâm mà chìm đắm vô lý do, chỉ là …

Nhớ tới bộ dạng hiện tại của hắn, cả người Lâm Hi Hi không khỏi run lên, lông mi rất dài cũng nhắm lại.

Mà Tần Dịch Dương lúc này, tuột cùng đang tính toán cái gì?

Hắn đi lấy nước, hai tay Lâm Hi Hi chống đỡ toàn bộ thân thể, giật mình mà nhìn thân ảnh anh tuấn cao ngất kia, có chút mất hồn.

Là thích hắn sao? Hay chỉ đơn thuần là muốn giữ lấy?

Chỉ là, giữ lấy nàng – một cô gái như vậy, sẽ có cái ý nghĩa gì?

Nàng cũng không nghĩ tới mình có bao nhiêu tốt đẹp, bởi vì nếu như hắn thực sự muốn tìm một người để bầu bạn, như vậy sẽ có rất nhiều cô gái khác có điều kiện tốt hơn để lựa chọn, tựa như Nguyên Đồng, ngoài tính cách cực đoan, cô ta thật sự là người phụ nữ mà không ai có thể xoi mói được.

Tuổi còn trẻ, khuôn mặt xinh đẹp, gia đình khá giả, khí chất ưu nhã.

Ngoài ra còn có vô số người mà nàng không biết tới.

“Nghĩ gì thế?” Tần Dịch Dương đi đến, thanh âm du dương cắt đứt mọi suy tư của nàng.

Cô gái nhỏ nhìn hắn đến sững người, tóc dài buông như thác nước trên vai, đầu gối co lại, gấu váy co đến trên đùi lúc nào không biết, ánh mắt thâm thúy của hắn liếc qua một cái, chậm rãi dời mắt.

Lâm Hi Hi hoàn hồn, nhanh chóng lắc đầu, tiếp nhận ly nước.

Tần Dịch Dương nhìn nàng uống nước, trong lòng cũng không vội. Nàng như một cây cỏ nhỏ ngoan cường, không bị đả kích cũng không thể trưởng thành và sẽ không có bất kỳ sự kháng cự nào, cũng tốt, cứ để nàng gặp phải khó khăn trắc trở, bị đánh đến đau nhức mới có thể trở về tìm hắn.

“Em khi nào thì chống án?” Hắn tựa như vô tâm mà hỏi thăm.

Lâm Hi Hi nắm chặt ly thủy tinh, như là trong chốc lát bị người ta đánh vào nhược điểm, cả người hư nhuyễn vài phần.

Nhẹ nhàng cắn môi, nàng mở miệng: “Sẽ nhanh thôi.”

Tần Dịch Dương nở một nụ cười, sâu sắc như ánh mai: “Chuẩn bị đến đâu rồi?”

Động đến điểm trí mạng chết người khiến Lâm Hi Hi nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên tia thống khổ.

Hít sâu một hơi, nàng kiên định nói: “Tôi sẽ liên hệ với cảnh sát, chuyện này Nhạc Phong nhất định có động cơ để làm, trên tòa lần đó luật sư cùng với Viện Y đều đã bị hắn mua chuộc, bất quá là Viện Y không cảnh giác, mà vị luật sư kia cao tay hơn một chút là đã cao chạy xa bay, tất cả không phải trùng hợp, có bất kỳ thay đổi nào mọi người cũng đều có thể nhìn ra điểm đáng ngờ.”

Lâm Hi Hi suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói; “Có thể rất khó khăn, có khả năng tôi sẽ tố cáo hắn tội giết người diệt khẩu, chuyện này nếu tôi ngu ngốc không tố cáo, như vậy hắn vẫn vĩnh viến nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật! Không ai quản nổi.”

Màn đêm từ từ buông xuống, đen tối tựa như lòng người.

Tần Dịch Dương tựa vào sofa trong phòng ngủ nhìn nàng, như là đang nhìn một màn biểu diễn ngây thơ mà ấu trĩ, thoạt nhìn ánh mắt trong trẻo vô cùng chăm chú của nàng, hắn không đành lòng cắt đứt, cũng mặc nàng chìm đắm trong mộng tưởng chính nghĩa.

“Lần này có mấy phần chắc thắng?” Hắn trực tiếp hỏi.

Lâm Hi Hi thoáng cái nghẹn lời, gian nan nghĩ lại, rồi lắc đầu, đôi mắt tiếp tục rũ xuống.

“Không biết… E rằng một phần cũng không có, thế nhưng tôi phải nếm thử!” loại tình cảnh này, ngoại trừ nàng, làm gì có ai dám làm.

Tần Dịch Dương nhíu mi: “Dù cho người nhà họ Tống có không cảm kích, em cũng kiên trì?”

Lâm Hi Hi đánh mắt nhìn hắn: “Tôi không phải chỉ vì bọn họ, còn có nhiều người nữa, Nhạc Phong phải bị trừng phạt! Tôi không thể dung túng hắn làm sai. Hắn không xứng được như vậy!”

Ánh mắt nàng toát ra lửa hận, đấy là màu sắc ấm áp duy nhất trong màn đêm.

Tần Dịch Dương cùng nàng đối diện một hồi, nhìn vẻ kiên định kịch liệt trong mắt nàng, nhưng cũng có sự yếu đuối của phụ nữ.

Hắn đứng dậy, thân ảnh cao ngất mang theo áp lực bức người bước về phía nàng.

Hai tay hắn để tại hai bên hông nàng, dùng tư thế giữ lấy bao trùm nàng, ánh mắt thâm thúy nhìn sự kiên định trong con ngươi mắt nàng, nhẹ giọng nói: “Tôi hỏi em một lần cuối, không chịu cầu xin tôi giúp đỡ phải không?”

Sống lưng Lâm Hi Hi sát vào vòng ôm mềm mại, cảm giác hô hấp có chút khó khăn.

“Tôi lấy gì để trao đổi?” Nàng muốn hỏi rõ hơn một chút.

Tần Dịch Dương cười yếu ớt, tay vuốt nhẹ khuôn mặt mỹ lệ của nàng, trầm giọng nói: “Cả đời.”

Lâm Hi Hi trợn to hai mắt, rõ ràng lần trước nghe được không phải như vậy…

“Tôi không có sở thích bao dưỡng nhân tình, người đàn bà của tôi chỉ có một loại, là Tần phu nhân.” Ánh mắt hắn di chuyển từ cái trán trơn bóng của nàng xuống cánh môi đỏ bừng, âm thanh rõ ràng êm tai, “Nếu như em đồng ý, em muốn kết quả như thế nào, tôi đều có khả năng giúp em đạt được. Hiểu rõ rồi chứ, có muốn trao đổi hay không?”

Lâm Hi Hi một lần nữa khẩn trương.

Nàng sẽ xui xẻo như vậy sao? Ngay từ đầu đã không thuận lợi, đến bây giờ vẫn như trước, không thuận. Chống án nếu như thất bại, nàng sẽ ra sao?

Cô gái nhỏ trên giường nỗ lực chống lại sự uể oải trầm tư suy nghĩ, nhưng nghĩ thế nào cũng vô dụng.

“Không được,” Nàng không muốn qua loa quyết định cuộc sống của đời mình như vậy, “Tôi còn có khả năng thử chống án, tôi không muốn mau chóng quyết định cuộc sống của mình như vậy.”

Tần Dịch Dương ngưng mắt nhìn nàng một hồi rồi gật đầu.

“Cũng tốt, tôi chờ em.”

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lệch sang bên của nàng, có ẩn chứa một chút hờn dỗi.

Chương 98: Nàng để ý sự kiện hai năm trước

Hắn hiểu rõ cô gái nhỏ này, nhìn thì nhu nhược như không có xương, trên thực tế bất kỳ quyết định nào đều không muốn người khác nhúng tay vào, nàng kiên cường nghĩ sẽ tự mình làm tất cả mọi chuyện, cho dù là tố cáo không thành, thất bại cũng một mình gánh chịu.

Nên nói nàng ngu ngốc, hay là còn có cái gì khác?

Tần Dịch Dương đột nhiên cúi người ôm chặt nàng, hôn lên cánh môi nàng, hấp thu hơi thở thơm tho của nàng thấm vào ruột gan.

Lâm Hi Hi lại càng hoảng sợ, cảm giác thân thể bị bao trùm nặng nề, hai tay nàng thử đẩy hắn ra, nhưng lại thôi vì cánh tay đau nhức, môi bị hắn hôn, nàng nóng ruột mà hô lên “Tần tiên sinh!”

Dây dưa hồi lâu, Tần Dịch Dương cẩn thận không có động đến vết thương của nàng, nụ hôn dần chấm dứt, hắn đè xuống ý nghĩ chết tiệt muốn nàng, quên đi nàng đang bị thương.

Màn đêm buông xuống, ánh sáng trong phòng đều không phải dư dả, Tần Dịch Dương từ từ dứt ra, không hề đè nặng nàng.

Lâm Hi Hi thở gấp, mắt mở lớn, rất sợ một lần nữa chọc giận hắn.

“Cốc, cốc, cốc.” Tiếng đập cửa vang lên.

Lâm Hi Hi bỗng giật mình, nghĩ tới lúc này ai có thể gõ cửa phòng nàng.

“Cốc, cốc, cốc.” Bên trong một mực trầm mặc, người ngoài cửa nhịn không được mở miệng nói: “Hi Hi, em có trong đó không?”

Lâm Hi Hi lúc này mới nhận ra là tiếng của Nguyễn Húc.

Mà Tần Dịch Dương như ngoảnh mặt làm ngơ, đem chăn mỏng đắp hai bên người nàng, nhìn ánh mắt đề phòng của nàng cười rộ lên, “Nghỉ ngơi cho tốt.” Hắn trầm giọng nhẹ nhàng nói.

Lâm Hi Hi không thể làm gì khác hơn là tạm thời nằm im trong chăn mỏng, nhưng lòng lại treo ở tiếng gõ cửa.

“Không phải bảo em nghỉ ngơi sao, nhắm mắt lại.” Tần Dịch Dương từ trên cao nhìn xuống, cánh tay ưu nhã dặt trên đỉnh đầu nàng, giữ cho hơi thở của nàng nghe ổn định.

Lâm Hi Hi có một chút hờn dỗi, nhưng khuôn mặt ôn nhu nhỏ nhắn cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

“Nhanh lên một chút,” Tần Dịch Dương cố ý kéo thời gian, khiến cho tiếng đập cửa lại tiếp tục vang lên, tiếng nói trầm thấp ưu nhã nói, “Không phải muốn tôi hôn em cho tới khi em nhắm mắt lại mới thôi chứ!”

Nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, giống như một con vật nhỏ, mắt nhắm lại mà lông mi vẫn còn run rẩy.

Tần Dịch Dương nhìn một hồi, cúi đầu dán tại bờ môi non mềm của nàng, cúi đầu nói một tiếng “Ngoan,” lúc này mới đứng dậy rời đi.

Trong lúc đi ra nhân tiện đóng luôn cửa phòng ngủ giúp nàng, cầm lấy áo khoác trên sofa, khi đó mới mở cửa phòng.

Ngoài cửa, Nguyễn Húc nhíu mày, động tác gõ cửa dừng lại, biểu tình lo lắng từ đầu đến khi nhìn thấy Tần Dịch Dương lại chuyển sang kinh ngạc, sau lại tùy tiện biến thành vẻ ẩn nhẫn.

Nổi lên một tràng cười vô ý thức: “Cậu ở đây à?”

Biểu tình của Tần Dịch Dương rất tự nhiên, khuôn mặt tuấn dật mang vẻ hăng hái, ưu nhã mà đi ra ngoài, đóng cửa lại.

“Cô ấy đang ngủ, không nên ầm ĩ.” Hắn mở miệng nói.

Thiếu chút nữa Nguyễn Húc bị những lời này của hắn làm cho nghẹn chết.

Nhưng lại không dám tiếp tục gõ cửa, ở phía sau oán hận nửa ngày mới đuổi kịp bước chân Tần Dịch Dương, tựa hồ thói quen của hắn là như vậy.

Đi theo phía sau người đàn ông này, làm trợ thủ, hắn luôn luôn không tranh cướp quyền lợi gì.

Thế nhưng có phải không nên bao gồm cả tình cảm?

“Cậu tính toán cái gì? Hôm nay cô ấy hẹn gặp mình ở cửa lễ đường, cậu không biết sao?” Nguyễn Húc trừng mắt nhíu mày nói.

“Thật không?” Tần Dịch Dương bước dài, hờ hững nói.

“Tần Dịch Dương, cậu cần phải biết rõ, là cậu không muốn giúp cô ấy, hiện tại ít trêu chọc cô ấy đi!” Nguyễn Húc tức đến mức đấm vào tường.

Lúc này Tần Dịch Dương mới liếc mắt bắt đầu nhìn hắn, chỉ nhìn trong giây lát, khóe miệng nổi lên một nụ cười, không xác định ý tứ bên trong.

“Bỏ cuộc đi …” Hắn đưa ra câu bàn luận, “Không phải cậu bỏ qua mọi hơn thua để nhét toàn bộ tâm huyết về bên Mỹ sao?”

Lúc này đây Nguyễn Húc mới nhận thấy mình đã không khống chế được bản thân, chờ cho tới khi tâm tình ổn định mới tiếp tục bước đi theo hắn, tạo thành một người đàn ông có tư thế tuấn nhã bất phàm giống như hắn, đến đây, vẻ phong lưu hào phóng của hắn đủ để dùng.

“Cậu thực sự thích Hi Hi?” Nguyễn Húc hỏi

“Hay là.”

“Căn bản cậu như vậy không gọi là thích, mà là theo đuổi không quang minh chính đại!” Nguyễn Húc nhíu mày.

“Thứ nhất mình không có thói quen chủ động, thứ hai mình không quan tâm.” Tần Dịch Dương ngừng lại một chút, thân ảnh cao ngất dừng lại bước chân, ánh mắt thâm thúy có một ánh hào quang đang di chyển.

“Khiến cho cô ấy phải cam tâm tình nguyện mới được, sự việc hai năm trước, cô ấy rất để ý.”

‘Nói lời vô ích!’ Nguyễn Húc ở trong lòng nói một câu.

Làm gì có người con gái nào bị cưỡng bức lại đi cảm kích kẻ đã cưỡng bức mình?

“Cậu còn có việc sao?” Tần Dịch Dương liếc hắn một cái, “Không có việc gì thì đem lịch trình ngày mai sửa lại đi, mình xem cậu gần đây rất nhàn rỗi.”

‘Cậu mới lắm chuyện! Lắm chuyện đến mức đi theo chân cô gái nhỏ tham gia lễ tang!’ Nguyễn Húc tiếp tục oán thầm.

“Cậu trong hội đồng quản trị nêu ý kiến thu mua Nhạc Thị, thật sự là như vậy?” Cuối cùng Nguyễn Húc cũng nhớ đến công việc quan trọng.

Tần Dịch Dương suy xét một lúc mới nói: “Chờ cô ấy quyết định.”

Nói xong mở cửa phòng, “Ầm” một tiếng đem Nguyễn Húc ném ở bên ngoài.

***

“Lâm tiểu thư, theo những đầu mối mà cô cung cấp chúng tôi sẽ tiến hành điều tra, chỉ là kết quả ra sao chúng tôi cũng không thể đoán trước, không có chứng cứ xác thực, chúng tôi không thể có biện pháp bắt Nhạc tiên sinh, mà chỉ có thể âm thầm điều tra, điểm ấy cô có thể hiểu chứ?”

“Tôi chỉ mong có kết quả tại phiên tòa của Nhạc Thị .”

“Được chúng tôi sẽ mau chóng làm, cũng muốn Lâm tiểu thư tận tình phối hợp.”

Sắc trời có chút u ám, Lâm Hi Hi từ sở cảnh sát đi ra, nhìn bầu trời.

Mong là về tới công ty trước khi trời mưa, nàng nhẹ giọng cầu khẩn.

Xuống xe buýt tại cửa công ty, giọt mưa lớn bắt đầu rơi rầm rầm, rơi trên người nàng, làm y phục đều ướt nhẹp, dinh dính lại dán chặt vào người nàng, Lâm Hi Hi chật vật chạy vào đại sảnh, giũ giũ nước mưa trên người.

“Đinh” một tiếng cửa thang máy mở ra, Lily từ bên trong bước ra.

Sắc mặt cô ta không được tốt, cầm cặp lồng trong tay, lã chã chực khóc, những nữ đồng nghiệp xung quanh đều chỉ trỏ, thậm chí cười ra tiếng lớn.

Lâm Hi Hi sợ giật mình, suy nghĩ một chút, quyết định đi sang thang máy bên cạnh.

“Lâm.” Lily thất thần gọi một tiếng.

Cô ấy thấy nàng rồi, Lâm Hi Hi dừng bước, ánh mắt trong veo nhìn cô ta.

“Lâm, cô cũng thấy tôi thực đáng ghét phải không? Cô nhìn thấy tôi lại trốn đi.” Lily tiến tới, yếu ớt nói.

Lâm Hi Hi nhẹ nhàng hít một hơi, chân thành nhìn cô ta: “Lily tôi chỉ là không muốn lại tranh chấp với cô mà thôi.” Đây là nàng nói thật tình, gần đây nàng mới mất nửa hồn vía, không có một chuyện tốt, uy tín của nàng với tòa án rất thấp, cảnh sát mang tâm trạng hoài nghi mà điều tra việc này, phần chắc chắn của nàng càng nhỏ, cuộc sống sinh hoạt ngày ngày vội vội vàng vàng.

Nàng cố gắng lắm mới chống lại sự suy sụp của cơ thể, mỗi ngày, ngoài làm việc chạy đi tới nhiều nơi như vậy, tan tầm là lúc mà bàn chân cùng mắt cá chân đều đã mỏi rời.

Tần Dịch Dương lại vô cớ thâm nhập vào cuộc sống của nàng, bá đạo cùng quan tâm, nàng không có biện pháp từ chối, nên gặp phải Lily chỉ có thể tránh đi, nàng không muốn chuốc phiền phức vào người.

“Cô nói dối! Là cô thấy tôi đáng ghét! Cô và Vinson đều bắt đầu ghét bỏ tôi!” Lily run rẩy, mở cặp lồng ra,“Tôi mang cơm trưa cho anh ấy, anh ấy cũng không cần, nói chính mình tự ăn, anh ấy thấy tôi đáng ghét, từ trước tới bây giờ anh ấy cũng chưa từng ghét bỏ tôi!’

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi nổi lên một tia nghi ngờ, nhìn thoáng qua cặp lồng.

Vô ý nhận xét, nàng nhẹ nhàng mở miệng nói: “Ngài ấy không quen ăn tương ở đây, không hợp khẩu vị.”

Đó là do một lần bị hắn ép buộc lôi vào nhà hàng, bá đạo cướp lấy đồ ăn của nàng, nhưng nhíu mày nói không ngon, lần sau sẽ không lại cướp của nàng… Ánh mắt Lâm Hi Hi sáng lên, không hiểu vì sao lại có thể nhớ rõ ràng như vậy.

Chương 99: Từ giờ trở đi không thể là bằng hữu nữa

Lời vừa ra khỏi miệng Lâm Hi Hi có chút hối hận, răng nhẹ nhàng cắn môi dưới, trắng noãn cùng với đỏ bừng vô cùng tương xứng, có vẻ rất khả ái.

“Tôi tùy tiện nói một chút, cô không nên để ý.” Nàng nhìn Lily liếc mắt, nỗ lực đè nén một chút lo lắng.

Thế nhưng sắc mặt Lily rõ ràng đã thay đổi.

Dáng vẻ đơn thuần ngày xưa đã từ từ biến mất, thay đổi giống như thay quần áo, trên mặt Lily hiện lên vẻ dữ tợn không tương xứng với vẻ mặt khi nãy, cay đắng hoặc là thống khổ, biểu hiện cùng một chỗ, nhìn rất khó chịu.

“Lâm, cô đang khoe khoang cái gì?” Lily yếu ớt hỏi.

Lâm Hi Hi nhẹ nhàng hít một hơi, đáy lòng căng thẳng thêm một chút, như là khuyết điểm của chính nàng tạo lên bộ dạng khác lạ của Lily, không có gì để biện minh, nàng ngước ánh mắt trong veo, chân thành nói; “Xin lỗi, tôi chỉ là suy đoán, có lẽ thực tế không phải là như vậy.”

Lily cắn chặt môi, cố hết sức.

Cô quan sát Lâm Hi Hi trước mặt, vừa mới gặp mưa, y phục đều dán chặt trên người, ướt đẫm đều nhìn thấu qua, đàn ông đều thích những cô gái nhỏ nhắn xinh xắn lại lung linh mỹ lệ như vậy sao? Cô tận mắt thấy Vinson hôn cô ta, nhiều lần cô đứng ở cửa công ty đợi hắn tan tầm, nhưng hắn lại không kiêng kị kéo tay Lâm Hi Hi cùng rời công ty, thậm chí còn lợi dụng thời gian nghỉ để xem cô ta ngủ trưa, tất cả mọi thứ, cô đều nỗ lực bỏ qua, làm sao lại càng không kiêng nể gì?

Sau đó, cô làm ra những chuyện điên cuồng mà mình nghĩ.

Nhấc cặp lồng trong tay lên, hướng phía mặt và người Lâm Hi Hi mà hất vào.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .